*
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

.


You are not connected. Please login or register

Ranh giới của tình yêu - Kì 1

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Ranh giới của tình yêu - Kì 1 Empty Ranh giới của tình yêu - Kì 1 Sat Jul 30, 2011 2:20 pm

Na

Na
ĐẠi thiên thần
ĐẠi thiên thần

Một tình yêu thực sự rất cần sự dũng cảm chứ không chỉ là những lời nói. Nếu chỉ vì yêu, người ta có thể đi được bao xa?

Dương Cầm

Hà Nội một ngày nắng nhạt. Thời tiết không quá oi ả, mới vào hè thôi. Thật khó mà tìm được một con phố yên tĩnh ở thành phố những ngày này. Loay hoay mãi cũng năn nỉ được một ông bác tốt bụng cho gửi xe nhờ mà không phải vào ăn trong nhà hàng, Dương Cầm yên chí có thể thoải mái đi dạo. Con đường dài lòng vòng chạy quanh Bờ Hồ, hàng liễu hai bên đường rủ xuống mặt hồ, tỏa bóng mát dịu êm. Đã lâu lắm rồi cô mới đủ can đảm để lại đi dạo trên con đường này một mình một lần nữa. Thật lạ khi phải có đủ an đảm chỉ để đi một mình trên một con đường. Đối với những người khác, đủ can đảm là phải xây dựng cả thế giới, phải có một sự nghiệp đồ sộ. Còn với Dương Cầm, đủ can đảm là chứng minh cho những người trong cuộc đời cô thấy: cô đã quên được một người con trai. Cô đã đủ can đảm để bước một mình trên con đường nơi hơn ba năm trước, cô đã nói lời chia tay với anh.

Tất cả cảnh vật vẫn như xưa, Hà Nội dù có xây lên bao nhiêu nhà cao tầng, hay có bao nhiêu chỗ bị tháo dỡ sửa chữa thì nơi này dường như không bao giờ thay đổi. Những con phố cổ chạy vòng vòng ôm lấy Bờ Hồ giữa lòng thành phố, những con đường nơi anh và cô đã đi qua. Những con đường phủ đầy kỉ niệm.

“Có một ngày như thế, có một nơi như thế, em đã yêu anh.”

***

Hoàng tử và công chúa

Một tháng trước.

Dương Cầm đang là sinh viên năm cuối một trường đại học ở Canada, đang được nghỉ ba tháng để chuẩn bị luận văn tốt nghiệp nên cô quyết định về Việt Nam. Ba năm trước, cô là cô nữ sinh của một trường cấp ba gần Bờ Hồ. Dương Cầm không có gì quá đặc biệt, có chăng chỉ là cái tên. Đàn dương cầm là loại nhạc cụ chơi những âm thanh du dương nhẹ nhàng, còn Dương Cầm cũng thuộc tuýp con gái nói năng nhẹ nhàng đi đứng từ tốn. Một cô gái có tâm hồn hình như không thuộc về thành phố hiện đại mà thuộc về một Hà Nội cũ, khi người ta vẫn còn xem trọng “công dung ngôn hạnh”.

Mỗi người con gái trước khi bước vào tình yêu thì đều tự vẽ nên câu chuyện cổ tích của riêng mình. Chẳng có gì sai khi tin vào chuyện cổ tích, tất cả mọi người đều sống hạnh phúc, hoàng tử và công chúa sẽ mãi mãi sống bên nhau. Dương Cầm cũng đã hi vọng câu chuyện cổ tích của mình cũng sẽ như thế. Nhưng rồi, cuộc sống thực hình như phức tạp hơn nhiều. Vì cuộc sống thực nhiều nhân vật quá, và vì thế công chúa và hoàng tử đôi khi phải lựa chọn sống hạnh phúc ở hai thế giới khác nhau. Cũng giống như Dương Cầm, đã chọn sống hạnh phúc mà không có anh.

Bây giờ đang có trào lưu viết tiếp phần kết cho các câu chuyện cổ tích. Và phần kết tiếp cho câu chuyện của Dương Cầm là nàng công chúa không có hoàng tử thì không thể sống hạnh phúc. Thế nên nàng công chúa mới quyết định phải quay lại đây. Trong mỗi câu chuyện, nàng công chúa thường phải ngồi đợi cho tới khi hoàng tử tìm được nàng. Nhưng có khi nào nàng tự mình thoát ra khỏi tòa tháp và đi tìm hoàng tử khi chàng vẫn đang loay hoay tìm đường trong rừng không ?

Hoàng tử trong những câu chuyện của Dương Cầm là Quang Anh, lớn hơn cô một tuổi. Anh là lớp trưởng lớp bên cạnh lớp cô suốt ba năm trung học. Lần đầu tiên Dương Cầm gặp Quang Anh là khi xe đạp của cô bị hỏng và phải nhờ anh sửa giúp. Ngày hôm đó, không biết tại sao mà xe đạp của cô bị ai đó găm một chiếc đinh rất to vào bánh. Lúc đó Dương Cầm mới nhập học, lại thêm bản tính hơi nhút nhát nên cô chưa thân với ai cùng lớp, cũng không biết nhờ ai. Quang Anh chơi bóng rổ ngay ở đó, nhìn thấy cô lúi húi đứng bên cạnh chiếc xe đạp, nửa tiến nửa lùi không biết phải làm gì, anh đã muốn giúp rồi. Theo như những gì anh nói thì trông cô vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu, và vì thế mà anh đã chạy lại giúp Dương Cầm dắt xe đạp ra hàng sửa xe. Nhưng đó cũng không phải là lần đầu tiên Quang Anh giúp Dương Cầm. Khi hai người có tình cảm với nhau, anh đã tiết lộ với cô một tháng trước khi năm học bắt đầu, khi gia đình cô mới chuyển tới khu phố, anh đã giúp cô một lần. Lúc đó Dương Cầm nhất quyết cố gắng bê chiếc vali to đùng lên từng bậc cửa mà không chịu nhờ ai giúp. Quang Anh ở nhà bên cạnh nhìn thấy đã chạy lại nâng thân chiếc vali ở dưới giúp cô. Dương Cầm định từ chối sự giúp đỡ nhưng sau đó thấy có sự giúp đỡ của anh chiếc vali nhẹ đi nhiều nên không nói gì nữa. Lên tới cửa nhà, cô vừa định quay lại cảm ơn thì anh đã chạy biến đi đâu mất. Cô chưa kịp nhớ khuôn mặt anh, nhưng anh đã kịp ghi nhớ từng nét mặt của cô, không chỉ trong kí ức mà cả trong trái tim của anh.

“Hình như là luôn như thế, có sự giúp đỡ của anh thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hình như là luôn như thế, ông trời đã sắp xếp để cuộc đời em luôn có anh bên cạnh. Ở cạnh nhà của em, ở cạnh lớp của em, nếu có một vị trí thích hợp cho hai chúng ta, thì hình như là phải luôn ở bên cạnh nhau”.

***

Tình yêu tuổi học trò đến một cách nhẹ nhàng và không nhiều biến động. Thỉnh thoảng nghĩ lại, Dương Cầm lại cảm thấy tình yêu đầu tiên hình như luôn là tình yêu đúng nghĩa nhất. Bởi nó không toan tính, không có những suy nghĩ phức tạp. Dương Cầm yêu Quang Anh. Vì sao à? Nếu có một lí do thì có lẽ vì anh đối xử với cô quá tốt. Anh là người hình như nhìn thấy được một con người khác của cô. Quang Anh không chỉ nghĩ về Dương Cầm như nàng công chúa bằng sứ được đặt trong hộp kính cẩn thận, lúc nào cũng cười tươi. Anh thấy rằng cười thì không phải lúc nào cũng vì vui. Người ta cũng có thể buồn mà cười. Ngày chia tay với anh, còn mãi trong kí ức, cô đã cười. Một nụ cười buồn. Bởi không biết phải làm sao vơi đi nỗi buồn đó. Bởi nghĩ tất cả đã kết thúc mà không biết làm sao để níu giữ nên mới có nụ cười gượng gạo đó.

Họ chia tay nhau không phải vì hai người đã không còn tình cảm hay có người thứ ba xen vào. Họ chia tay nhau vì Dương Cầm đã không có đủ can đảm chấp nhận con người mới của anh. Tình yêu, ngoài sự lãng mạn ra, cũng rất cần sự dũng cảm. Và ba năm trước, Dương Cầm đã không có được sự dũng cảm đó. Cô đã sợ phải bước vào thế giới mới của anh, nó quá khác với thế giới của cô.

Gia đình Quang Anh cũng không nhiều người gì nhưng Dương Cầm rất ít khi nhìn thấy bố mẹ anh ở nhà. Họ thường đi suốt ngày. Trong nhà chỉ có một bà giúp việc nhà nấu nướng và chăm sóc anh. Nói là chăm sóc anh chứ thực ra theo chiều ngược lại thì đúng hơn vì bà giúp việc kêu có bệnh đau lưng nên cứ làm việc được một chút lại lấy cớ ngồi nghỉ. Dương Cẩm để ý thấy bà này không hề bị sao nhưng mỗi lần cô nói với Quang Anh là anh lại cười xòa, coi như chẳng có chuyện gì. Sau này cô mới hiểu anh vui vẻ chấp nhận một bà bác hay kêu ca trong nhà đơn giản vì đó là người duy nhất khiến ngôi nhà của anh không trở nên quá trống rỗng. Và cũng là một người anh tin tưởng trước khi có cô xuất hiện.

“Có lẽ đúng là như thế, bản thân anh đã sống quá lâu trong nỗi cô đơn đến nỗi không biết điều đó, cho tới ngày em xuất hiện, em bước vào cuộc đời anh và ngay lập tức anh biết mình thiếu gì.”

***

Năm lớp 12, có một lần Dương Cầm thấy bố mẹ Quang Anh về nhà một đợt rất lâu. Anh vui hẳn lên. Cứ học xong là lại chạy ngay về nhà. Cô cũng cảm thấy vui lây. Nhưng rồi hình như những chuyện không may cứ phải xảy ra khi con người ta đang hạnh phúc nhất thì phải. Hai tháng sau, có người đột nhiên tới nhà Quang Anh trong lúc anh đang ở trường. Kể từ đó, không ai trong khu phố còn thấy bố Quang Anh nữa. Nghe nói ông đã bị bắt, vì chuyện làm ăn phi pháp gì đó. Mấy ngày sau, có nhiều người của ngân hàng tới nhà Quang Anh, tài sản của gia đình anh đều bị tịch thu xung công quỹ. Khi đứng trước cửa nhà anh, nhìn căn nhà trống rỗng không có đồ đạc gì, Dương Cầm thấy chân mình hơi chùn lại. Không phải cô không muốn bước vào nhưng nhìn thấy anh đứng im giữa phòng khách, bàn tay nắm chặt tấm ảnh chụp gia đình và đôi mắt nhìn trân trân vào đó, cô thấy hoảng hốt.

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống bức ảnh. Lần đầu tiên Dương Cầm thấy người con trai cô yêu cũng có những lúc yếu đuối như những người khác. Và lúc đó, cô đã ước mình sẽ là điểm tựa của anh, mãi ở bên anh.

Nhưng cuộc sống chẳng diễn ra như những gì cô dự tính. Những người bạn trong lớp không có cái nhìn khác về Quang Anh, nhưng anh đã khép trái tim mình chặt hơn sau biến cố đó. Năm đó Quang Anh học lớp 12 còn Dương Cầm học lớp 11. Năm đó, Quang Anh đã rẽ cuộc đời mình sang hướng khác khi quyết định không thi đại học. Anh muốn đi học nghề, muốn đi làm thật nhanh. Gia đình anh vẫn còn nợ nhiều tiền. Và anh cần phải chăm sóc mẹ của anh. Bà luôn sống dựa vào bố anh. Bây giờ bà chỉ dựa vào anh và vì thế mà anh cần bỏ đi cuộc sống của một chàng hoàng tử để mẹ anh không phải làm việc vất vả. Quang Anh đã chia sẻ nguyện vọng của mình với Quang Anh. Anh định sau này kiếm được chút tiền, sẽ quay lại học đại học sau. Dù sao cũng có nhiều cách để vươn lên trong cuộc sống, mà đại học chỉ là một trong những cách đó.

Dương Cầm không ủng hộ quyết định đó. Cô đã phản đối tới cùng. Cô nhớ đã bao lần đôi chân cô mỏi cứng mà vẫn chạy theo năn nỉ anh. Tại sao cô phải làm thế? Mọi người nhìn vào đều bảo Dương Cầm thật hết lòng vì Quang Anh. Nhưng khi một mình đối diện với bản thân, Dương Cầm mới cảm nhận được khi đó một chút lòng ích kỉ riêng của cô đã xuất hiện. Cô đã luôn tự hào khi có anh - một người thông minh, ngoại hình hoàn hảo và khá giả bên cạnh. Nhưng bây giờ cô sợ rằng anh sẽ thành một người khác, và không còn xứng vớ cô nữa. Những suy nghĩ ích kỉ đó, khi một mình ở Canada, Dương Cầm đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, cô nhận ra rằng, có quan trọng gì đâu nếu anh đi bên cô mà không còn giàu có hay học hành giỏi giang nữa. Có gì là quan trọng đâu khi mà trái tim anh vẫn còn yêu thương cô?

Những điều tưởng chừng như là đơn giản đấy, Dương Cầm đã phải mất tới ba năm để nhận ra.

Rồi Dương Cầm thi đỗ một học bổng đi Canada học đại học. Đó đã là ước mơ của cả anh và cô. Nhưng rồi chỉ một người có thể thực hiện được ước mơ của mình. Dương Cầm đã đi. Thời gian đầu cô rất nhớ Quang Anh, mỗi ngày chỉ mong học nhanh nhanh rồi được nghỉ sẽ nhắn tin hay gọi điện cho anh. Nhưng nhắn tin quốc tế rất tốn tiền mà anh cần phải tiết kiệm tiền. Anh làm ở một cửa hàng sửa chữa máy tính, công việc rất bận và lại trả lương theo số lượng máy tính sửa được nên chẳng có nhiều thời gian gọi điện cho cô.

Thời gian dần trôi đi, bốn tháng sau, Dương Cầm cảm thấy hình như càng lúc giữa hai người càng có nhiều khác biệt. Quang Anh như đã là một người khác. Giá xăng chỉ lên một chút mà anh cũng phàn nàn. Có những lúc cô và anh hai người giữ ống nghe nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Cả hai im lặng và cuối cùng, nhiều lần như thế, Dương Cầm đã là người buông ống nghe xuống trước.

Mùa hè, họ chia tay nhau. Thật nhẹ nhàng, hai người đều đã chuẩn bị tư tưởng trước. Trước khi quay đầu bước đi, Dương Cầm vẫn còn kịp nhìn thấy một giọt nước mặt rơi ra từ khóe mắt của anh. Chỉ thế thôi, rồi đôi mắt anh lại khô ráo, hơi lùi lại khi cô quay đi.

***

Một vài ngày trước, Dương Cầm đã gặp lại Quang Anh. Thật chẳng khó cho cô để nhận ra anh giữa sân bóng rổ nhiều người qua lại. Hình bóng anh trong cô chưa bao giờ phai nhạt nên cô có thể dễ dàng nhận ra dù anh đã cao lớn và đen hơn trước nhiều. Họ ngồi trong quán cà phê gần bờ hồ nói chuyện. Cũng chỉ được một lúc thôi vì anh đang được nghỉ trưa, buổi chiều còn phải quay lại làm. Dương Cầm biết anh đã tìm được lớp học tại chức ở trường Kinh tế quốc dân. Tháng tới anh sẽ đi học mỗi buổi tối. Cô hơi nắm chặt lấy quai chiếc cốc sứ trong tay, miệng mỉm cười nhẹ. Những gì anh đã nói với cô trước đây anh đã sắp thực hiện được hết rồi. Còn cô, thì không như thế.

Quang Anh không còn sống ở khu phố cũ nữa. Anh và mẹ chuyển về sống gần nơi anh làm việc, một khu phố nhiều người lao động. Cuộc sống không còn khá giả như trước nhưng bù lại giờ đây anh luôn có mẹ ở bên cạnh. Mẹ con anh cũng rất thường xuyên tới thăm bố anh. Dương Cầm thỉnh thoảng vẫn ngạc nhiên tại sao Quang Anh lại hành xử như thể đã quên đi tất cả những chuyện cũ như thế. Nhưng anh đã nói với cô: “Trên đời này, những người nào mà anh chỉ có thể có một, thì anh sẽ mãi tha thứ và trân trọng”.

Dương Cầm đã tìm gặp Quang Anh nhiều hơn. Chỉ vì cô hi vọng mình trong mắt anh vẫn là người chỉ có một. Và anh rồi sẽ tha thứ cho cô. Họ sẽ lại quay về bên nhau. Chàng hoàng tử của cô, dù không còn đội vương miện nữa, thì vẫn sẽ là hoàng tử.
[You must be registered and logged in to see this image.]

Trúc Vy

Nhưng bây giờ trong câu chuyện cổ tích không còn chỉ có hai nhân vật chính nữa. Còn có một người nữa. Bên Quang Anh hình như đã có một người con gái khác. Cô gái ấy tên là Trúc Vy, nhỏ hơn Dương Cầm hai tuổi nhưng trông hơi già dặn hơn. Có lẽ với những gì cô ấy đã trải qua thì có khuôn mặt già dặn hơn Dương Cầm cũng là chuyện bình thường.

Trúc Vy làm cùng chỗ với Quang Anh, là nhân viên trực điện thoại bán thời gian ở cửa hàng và cũng là sinh viên đại học Ngoại Ngữ. Qua mấy người bạn cấp ba, Dương Cầm biết Trúc Vy và Quang Anh rất hay đi cùng nhau, hầu như ngày nào họ cũng đi ăn trưa cùng nhau. Và cũng đã từng có người nghe thấy Trúc Vy buột miệng nói ra là mình thích Quang Anh. Hôm Dương Cầm tới đợi Quang Anh trước cửa hàng, Trúc Vy mang chậu nước ra đổ trước cửa, rồi nói vọng vào trong là muốn đổ nước cho đỡ bụi. Dương Cầm phải đứng tránh sang một bên mới không bị ướt. Đã thế cô gái này còn nhìn chằm chằm vào bộ váy Dương Cầm đang mặc, cái nhìn đầy thách thức, cằm hơi vênh lên ngạo nghễ. Hình như cô gái này đang có ý răn đe Dương Cầm. Những người trong cửa hàng này là của cô ấy. Quang Anh là của cô ấy.

Tất nhiên Dương Cầm chẳng bận tâm gì Trúc Vy. Quang Anh không phải người dễ thay đổi. Nếu anh thích một tuýp con gái thì sẽ chỉ thích người giống như vậy thôi. Và Trúc Vy thì hoàn toàn không phải người đó, vì người giống như thế từ đầu tới chân chính là Dương Cầm. Tuy nhiên, điều làm Dương Cầm bận tâm nhất chính là khi đi cạnh anh, anh đã không hề chạm vào tay cô. Khi bàn tay cô vô tình chạm vào tay anh, anh liền rụt những ngón tay lại và cho tay vào túi áo. Anh muốn tránh tất cả sự va chạm dù là nhỏ nhất, vì anh không còn tình cảm với cô nữa, hay vì anh sợ một cái chạm tay thôi sẽ lại thổi bùng lên tình yêu sâu đậm dành cho cô một thời?

Quang Anh

Quang Anh vừa về tới nhà là đã chạy ngay tới mâm cơm mẹ nấu sẵn ăn hết ba bát đầy. Hôm nay anh phải sửa tới mười chiếc laptop ở cửa hàng. Xong việc lại chạy ngay tới lớp học tại chức nên rất chưa kịp ăn tối. Vừa học vừa làm thực sự rất mệt nhưng bây giờ đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Anh có thể kiếm tiền, lại vừa có thể đi học. Dù không phải là cuộc sống sinh viên chính thức mà anh từng ao ước được trải qua nhưng ít nhất anh cũng có cảm giác mình đang là một sinh viên. Đang ăn cơm, Quang Anh cắn phải miếng ớt trong nước chấm thì tự nhiên nhai chậm lại. Dương Cầm không ăn được vị cay. Vị cay này tự dưng làm anh nhớ tới cô. Phải rồi, thật khó để có thể không suy nghĩ gì khi mà cô đã trở về đây. Họ đã gặp lại nhau vài ngày trước. Sự trở về của cô thực sự đã làm đảo lộn tâm trí anh, thực sự đã đảo lộn cuộc sống của anh. Một lần nữa, giống y như ngày cô rời bỏ anh.

Anh và cô gặp nhau, rồi chia tay nhau. Không gặp nhau nữa, không thỉnh thoảng gọi nhầm tên cô nữa. Thì anh tưởng mình đã quên cô. Nhưng dường như tình yêu không đơn giản như thế. Chỉ mới gặp lại cô mà anh đã không thể ngừng suy nghĩ về những kỉ niệm một thời của hai người. Dương Cầm đã nói là cô chưa quên anh. Cô đã nói cô nghĩ họ nên gặp nhau nhiều hơn. Quang Anh thấy le lói trong đôi mắt cô một tia hi vọng. Còn anh, anh không chắc lắm. Lúc nghe cô nói thế, anh chợt nhớ lại những ngày tháng cô đã không ở bên anh, nhớ lại khi cô đã vội rời bỏ anh khi anh gặp khó khăn, nên đã lắc đầu. Quang Anh nói mình bận, sợ không có thời gian gặp cô. Hình như anh đã lặp lại nguyên vẹn từng từ một cô đã nói với anh trước đây, những lời như lưỡi dao cứa vào trái tim anh. Những lời cô nói trước lúc chia tay.

Ba năm không gặp, Quang Anh nhận ra rằng Dương Cầm bây giờ mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Cô vẫn là nàng công chúa có vẻ ngoài mong manh nhưng bây giờ, cô nhất quyết bước vào cuộc đời anh một lần nữa. Khi nhìn thấy Dương Cầm kiên trì tới đợi mình ở chỗ làm hàng ngày, Quang Anh thực sự thấy khó nghĩ. Anh biết một phần nào đó trong anh vẫn còn tình cảm với Dương Cầm. Một tình yêu đơn giản nhưng chưa từng biến mất hoàn toàn. Nhưng anh vẫn còn giận cô. Anh đã giận cô ghê gớm, giận cô vì đã không lựa chọn cuộc sống có anh.

Khi Dương Cầm nói cô muốn họ thử yêu nhau một lần nữa, Quang Anh đã cố nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi mắt to trong sáng. Cô có ánh nhìn chân thật quá. Quang Anh đã không nhìn vào đôi mắt đó lâu. Anh sợ mình sẽ lại để những cảm xúc làm lu mờ ý chí. Ngày đó, chẳng phải cô cũng có đôi mắt rất chân thật sao? Ngày cô nói lời chia tay với anh rõ ràng dứt khoát, chẳng phải anh cũng đã nhìn thấy sự chân thật trong mắt cô? Và chính điều đó mới làm anh đau lòng. Dương Cầm chia tay anh, không phải vì bất kì ai ép buộc cả, cô rời xa anh đơn giản vì cô muốn thế. Và bây giờ, cô cũng quay về bên anh, chỉ vì cô muốn thế.

Ăn cơm xong, Quang Anh đi giày vào rồi chạy vài vòng quanh khu phố. Trong đầu anh, những dòng suy nghĩ phảng phất hình ảnh Dương Cầm vẫn chạy miên man bất tận. Dương Cầm luôn làm điều mình muốn. Nhưng đã bao giờ cô tự hỏi đâu là điều anh muốn? Anh không muốn cô nói lời chia tay, anh muốn cô nếu đã chọn bước ra khỏi cuộc đời anh thì mãi mãi đừng quay trở lại.

Quay trở lại thì sao chứ? Tại sao ba năm rồi mà vẫn còn yêu anh như thế? Để bây giờ trong lòng anh tự đặt ra câu hỏi:

“Ba năm, 1095 ngày, đã có khoảnh khắc nào trong cuộc đời mình, anh thực sự quên em?”...

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết